vol 5



^^


Thứ Năm, 7 tháng 4, 2011

NHẬT KÍ MỘT TEENGIRL: NGƯỜI YÊU TÓC VÀNG 11




“ Cả căn phòng sáng bừng lên. Tôi thấy người mình bắt đầu phát ra những thứ cảm xúc gọi là kinh hãi. Đến bây giờ thì tôi chắc chắn là mình không mơ. Đây là sự thật. Một sự thật ngoài sức tưởng tượng, nó khiến tôi phải bất động trong suốt những phút đầu tiên.
-        Maya! Đi thôi! Đi thôi…- những lời thúc giục cứ vang lên rồi ngân xa mãi.
-        Bà là ai??? Bà bắt tôi đi đâu???- tôi hốt hoảng lùi lại phía thành giường, níu lấy chiếc chăn bông và ôm chặt nó.
-        Maya ! Thời điểm để nhà ngươi thực hiện sứ mệnh đã điểm. Hãy cùng ta về lại Pirota, giành lại những gì đáng ra phải có của dòng họ Ema ! – rõ ràng bà ta không mở miệng nhưng tiếng nói lại phát ra từ phía người phụ nữ đó. Điều này càng khiến tôi toát mồ hôi hơn.
-        Bà nói năng linh tinh gì thế ??? Tôi không hiểu ! – tôi thu mình lại, co ro giữa đống chăn gối lộn xộn, hai mắt cứ căng ra nhìn, tay chân run bắn cả lên.
-        Rồi nhà ngươi sẽ hiểu ra tất cả...Đi thôi...Hỡi linh hồn thay thế...
Mọi thứ tắt ngúm đi. Tôi không biết sau đó mình như thế nào nữa. Chỉ thấy có một luồng ánh sáng cực mạnh bùng lên rồi cuốn tôi đi. Rất nhanh...rất nhanh...
........................................
Pirota – xứ sở của hoa Pila...
Choàng mắt tỉnh dậy, tôi ngơ ngác khi thấy mình đang ngồi giữa một cái bục rất rộng bằng sắt, có lót tấm thảm nhung dày em ái. Xung quanh là rất đông người, họ đang nhìn tôi và mỉm cười. Ngước lên trời cao, mặt trời tròn vo tỏa ra những vầng hào quang chói lóa. Lúc nãy là nửa đêm, sao bây giờ lại nắng ? Và tôi nhìn lại mình. Cái quái gì thế này ??? Trước khi đi ngủ tôi mặc bộ piyama hình con cá sấu mà, còn cái đống áo quần lằng nhằng thùng thình trên người tôi là gì đây ??? Trông giống giống trang phục của thời phong kiến, nhưng nhìn kĩ thì có nhiều điểm rất khác, vừa như là váy, vừa như là quần. Chuyện gì đang xảy ra ??? Trên tay tôi còn đeo một chiếc nhẫn bằng chất liệu trong suốt và đính một bông hoa màu trắng tinh. Loài hoa này nhìn đẹp đến mê hồn, nhưng tôi chưa gặp lần nào. Tiếng hò reo càng lúc càng to, tôi đưa đôi mắt vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi nhìn xung quanh. Những con người kì lạ trong những bộ trang phục kì lạ đang chăm chú nhìn ngắm tôi. Một trong số đó còn chạy lại quỳ dưới chân tôi, kính cẩn nói những câu mà tôi chẳng tài nào hiểu nỗi :
-        Chúng con đã mong chờ sự xuất hiện của hoàng hậu từ lâu. Hôm nay thần Pila đã ban hoàng hậu xuống xứ sở Pirota để đem lại vận mệnh mới cho chúng con. Thật sự cảm mến người – hoàng hậu Maya !!! Xin người nhận bó hoa Pila do chính tay nhân dân Pirota kính tặng !
-        Ơ ! Hoa à ??? Cám ... ơn ! – tôi như một con rô bốt vừa gật đầu vừa nhận lấy bó hoa có hình dáng giống với bông hoa được đính trên chiếc nhẫn mà tôi đang đeo.
-        Hoan hô ! Hoan hô !!!
Và cứ thế họ cười tươi tung hô. Nhưng tôi không hiểu được họ muốn nói cái gì ? Maya ư ??? Cái tên này nghe rất quen...Để xem...A ! Đó chẳng phải là cái tên mà người đàn bà kì lạ đã gọi tôi khi bà ta đột ngột xuất hiện trong lúc tôi đang ngủ sao ??? Hix, càng nhìn càng sợ. Cái gì xảy ra thế này ???
Đang loay hoay không biết làm cách nào để đứng dậy vì bộ quần áo đang mặc trên người quá thùng tình, tôi giật bắn mình khi đám đông phía dưới tản ra hai bên nhường đường cho một ai đó tiến vào. Sao giống truyện cổ tích vậy nhỉ ??? Mình nằm mơ hơi bị nặng rồi, phải tỉnh thôi ! Phải tỉnh thôi ! Tôi cố gắng vỗ mạnh vào mặt mình để chấm dứt cơn mơ chết tiệt. Bây giờ Thục Nguyên này mới biết cảm xúc khi nằm mơ cũng thật đến ghê người. Nhưng đánh đau cả má vẫn không thấy có điều gì xảy ra, thay vào đó là tất cả những người có mặt ở dưới đồng loạt quỳ xuống và...van lạy tôi.
-        Hoàng hậu Pila muôn vàn kính yêu ! Xin người nguôi cơn tức giận ! Nếu chúng con có làm điều gì sai phạm mong người tha thứ cho ! Người đừng tự làm đau mình để cả thần dân Pirota phải chịu lời nguyền của thần Pila !!!
Tôi nuốt nước bọt ừng ực. Càng lúc mọi thứ càng vượt ra ngoài sức kiểm soát của tôi. Hình như đây...không phải là mơ !
Đầu óc quay cuồng trong mớ suy nghĩ hỗn độn, tôi không để ý rằng có người đang đứng bên cạnh mình. Những ánh mắt phía dưới kia đang nhìn tôi một cách đầy cầu khẩn. Thái độ của họ chẳng khác gì tôi là nữ thần. Mà mình là người của thế kỉ 21, làm sao lại có mặt trong cái thời đại kì quặc này được. Vô lý ! Vô lý ! Không thể nào ! Làm ơn đừng bắt tôi mơ giấc mơ kinh khủng này thêm một phút một giây nào nữa ! Sợ lắm rồi !!!
-        Hoàng hậu của ta. Hãy cùng ta về chính điện ! Tất cả thần dân đang chờ đợi sự xuất hiện của nàng ! Đi thôi nào... – một người thanh niên trẻ măng, tóc dài bao la màu vàng kim, ăn mặc thứ áo quần kì dị (tôi cũng không biết tả thế nào nữa) mỉm cười nhìn tôi, khuôn mặt rất nam tính với làn da trắng bóc ( sao quen quá !) và gọi tôi là « hoàng hậu » (kinh khủng quá !). Nhưng vẻ đẹp rất quý tộc của hắn khiến tôi phải khựng lại vài giây.
-         Cái gì ??? Chính điện nào ??? Tôi...
Chưa kịp nói hết câu, tôi đã bị nhấc bổng lên như người ta nhấc củi. Bế ư ??? Tôi có què quặt gì đâu mà phải bế tôi chứ ??? Cái con người này, thả tôi xuống !!!
Nhưng mọi chuyện dường như đang lôi tôi vào thế bị động. Hắn ta cứ thế bế tôi và bước như bay xuống dưới mặc cho tôi vùng vẫy dữ dội. Những tiếng hò reo lại cất lên ồn ào cả một không gian. Tôi như Alice lọt vào xứ sở thần tiên, nhưng tôi không thích làm công chúa ! Tôi không thích làm một con búp bê xinh đẹp cứ ngồi chờ đợi hoàng tử đến đón mình ! A a a...
Hắn đặt tôi vào một cỗ xe bằng gỗ được chạm trỗ công phu rồi nhảy lên ngồi kế bên cạnh. Người hầu cận gì đó phía trước mặt quất mấy nhát roi vào mông con ngựa màu trắng và cỗ xe lăn bánh. Cứ như trong thần thoại....
Đáng lẽ tôi sẽ nhảy dựng lên đòi xuống nếu như những gì xung quanh không đẹp đến mức khiến tôi phải lặng mình nhìn ngắm. Một khung cảnh như trong những bức tranh thiên đường mà tôi từng được xem. Những hàng cây màu xanh non nối từng hàng dài tạo thành một dải xanh tăm tắp, những thảm hoa màu trắng muốt chạy dọc con đường, e lệ núp dưới mấy con suối trong veo. Mặt trời xuyên qua tán cây rậm, kết hợp với màu xanh mỹ lệ tạo nên những vòng tròn ánh sáng xinh tươi và quyến rũ. Hàng hà quả núi bao quanh với những đám mây lướt nhẹ trên đầu. Mấy chú nai cùng những con thỏ trắng nhảy thoăn thoắt hai bên vệ cỏ đầy tinh nghịch. Và điều khiến tôi thích thú nhất là những giọt nước long lanh đọng trên mỗi đầu lá non, dường như chúng sẽ mãi treo mình trên đó chứ không chịu rơi xuống. Cả một không gian toàn lá và hoa, cả một không gian toàn là ngọc nước. Chúng rạng ngời hơn dưới sự tô điểm của ánh mặt trời. Ôi không ! Sao lại có một sự kết hợp tuyệt vời thế này cơ chứ ???
Cứ thế tôi say mê ngắm nhìn mọi thứ, ngắm nhìn một không gian trong mơ, hoàn hảo đến mức khó tin. Mỉm cười thật tươi, tôi lấy tay hứng nhẹ một giọt sương đọng trên chiếc lá non mà mình vừa lướt qua. Thích thật !!!
-        Vì sao tóc nàng lại ngắn ???
Câu hỏi của người thanh niên kì lạ bên cạnh khiến tôi giật mình. Bằng đôi mắt tròn to nhất có thể, tôi quay sang nhìn hắn. Nếu tôi là hoàng hậu thì chắc hẳn hắn là đức vua. Buồn cười quá !!!
-        Thì tại tôi thích tóc ngắn cho giống tomboy !
-        Tomboy là vị thần nào thế ? Ta chưa nghe tên bao giờ !
-        Hả ??? Vị thần ???
-        Nàng đúng là con gái của Ema ! Rất đặc biệt !
Con gái của Ema ??? Gì kì vậy ??? Ema là ông nào đây ??? Tôi là con của ba tôi mà ! Hắn ta nói năng linh tinh quá. Bực mình ! Không thèm nói chuyện nữa !
.......................................................
Cỗ xe lớn đưa tôi tiến vào một kinh thành hoa lệ có kiến trúc « không đụng hàng ». Càng tiến vào sâu bên trong thì không gian càng mở rộng. Trước mắt tôi bây giờ là một khoảng sân rộng được trang trí rất cầu kì. Mọi người có mặt đông đúc, ai nấy đều mặc thứ áo quần kì quặc như cái lão tóc vàng dài miên man đứng bên cạnh tôi. Và họ lại nhìn tôi ! Sao mà tôi ghét bị nhìn thế này quá !!!
-        Cuối cùng thì hoàng hậu cũng đến ! Lễ cưới có thể được bắt đầu rồi ! – một ông già râu tóc bạc trắng, cầm thêm cây gậy to đùng bước lại phía tôi và cúi đầu kính cẩn.
-        Cưới ư ???
-        Mời đức vua và hoàng hậu lên chính điện. Các quan đã có mặt đông đủ. Chúng ta không thể chậm trễ với giờ của thần linh !
-        Đi nào !
Hắn ta ngang nhiên nắm tay tôi rồi kéo về phía trước. Thế là sao nhỉ ??? Mọi thứ bắt đầu rối tinh lên, bộ áo quần rộng thùng thình khiến tôi càng bức bối. Đám cưới ??? Theo như họ nói thì tôi phải làm vợ cái người này ư ??? Không thể nào ! Không thể nào !!!
Á...........................................
Những luồng ánh sáng kì lạ...
Những sự trôi dạt phiêu du...
.............................................
Tôi vùng dậy. Mồ hôi ướt đẩm áo, tóc tai bết cả lại, hai mắt tôi vẫn mở to và tim vẫn còn đập thình thịch. Mơ...Đúng rồi...Mơ....Không phải thật...May quá....
Tôi lấy lại bình tĩnh rồi bước xuống giường. Giấc mơ vừa rồi vẫn còn im đậm trong tâm trí khiến tôi cứ rợn rợn người. Bỗng sợi dây hôm qua nhặt được đập vào mắt, không chút chần chừ, tôi cầm nó lên rồi ném thẳng ra cửa sổ. Nó chính là nguyên nhân của cơn ác mộng kinh hãi này...
.....................................................................................
Trưa...
-        Sao mặt cháu có vẻ tái tái thế ??? Mệt à ??? – chú ba nhìn tôi hỏi han.
-        Không có gì ạ ! Chỉ là tối qua cháu nằm mơ thấy ác mộng...- tôi cắm đầu với chén cơm trước mặt, trả lời qua loa.
-        Chắc hôm qua làm chuyện gì xấu nên tối mới gặp ác mộng phải không ? – chú bảy cười hô hố hỏi tôi.
-        Cháu không thèm nói chuyện với chú nữa ! Lo mà đền cái PC cho cháu ! Người đâu mà phá kinh khủng !
-        Chú phá gì đâu ! Nó đến thời thì hỏng thôi !
-        Chú...
Tôi đến tức mà chết với ông chú trẻ con của mình. Thật là...Cô nào vô phước lấy chú tôi thì chỉ có nước khổ cả đời.
-        Giám đốc ơi ! Huhu !!!
-        Ơ ! Chị Tươi !!!
Cả 10 người chúng tôi đồng loạt quay lưng lại nhìn. Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của chị ấy ở nhà của tên tóc vàng, giờ chỉ mới là buổi trưa thôi mà, sao chị ấy vê sớm thế nhỉ ???
-        Á ! Chị bị sao thế này ???
Tôi hốt hoảng khi nhìn thấy sự toe tua quá mức của chị ấy. Tóc tai thì bù xù, mặt mày lấm lem màu mực vẽ, áo quần thì xộc xệch, người chị Tươi trông có vẻ rất mệt mỏi và căng thẳng. Cái gia đình đó đã làm gì để khiến chị ấy ra nông nổi này vậy chứ ??? ”
.....................................................





Tình yêu của em....
Chúc anh ngủ ngon...
Tay em bắt đầu run rồi anh ạ. Có lẽ hôm nay em không viết tiếp được…Mai vậy nhé! À ! Anh có nhớ   lần đầu tiên anh nắm tay em là khi nào không ??? Đó là khi anh khóc trước mặt em đấy...
Thời gian hình như đang trôi nhanh ạnh ạ. Em sợ lắm. Chưa bao giờ em thấy mình hốt hoảng như thế này. Thời gian nuốt dần em…nuốt dần những nuối tiếc cuối cùng…anh ơi…cầm tay em…
Ngày…tháng…năm…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét