vol 5



^^


Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

mùa hè năm ấy ( truyện ngắn )

Tôi bất hạnh hay hạnh phúc, tôi chẳng biết nữa. Ban đầu tôi nghĩ cuộc đời mình luôn bất hạnh. Tại sao ư, bởi tôi là một cô gái câm điếc. Khi bé tí, một căn bệnh đã đến và mang đi đôi tai tôi. Tôi biết bản thân vẫn có thể nói được, nhưng cảm giác không thể nghe thấy bản thân mình nói gì thật khó chịu, tôi ít nói dần và âm thanh từ cuống họng tôi cũng biến mất theo thời gian ấy. Tôi lo sợ ngày nào đó, khả năng đó sẽ mãi mãi rời bỏ tôi như đôi tai này nên tôi cố gắng cười thật nhiều. Tôi luôn không khỏi thắc mắc không biết nụ cười bản thân ra sao, luôn cố gắng tỏ ra vui vẻ nhất để làm yên lòng bố mẹ. Thật khó chịu khi sau lưng lúc nào cũng cảm nhận được ánh mắt châm chọc, còn trước mặt luôn là ánh mắt thương hại của mọi người. Tôi sợ, sợ lắm cái cảm giác ấy.
Ông trời có lẽ cũng tiếc thương mà ban cho tôi một thứ để đền bù những mất mát của bản thân. Tôi được nhận một đôi mắt to, khiến cho gương mặt tôi đẹp hơn nhiều người khác ( không tự sướng đâu nhé ). Nhờ đôi mắt ấy, tôi luôn có thể quan sát mọi vật rõ ràng, chính sát hơn mọi người. Sự tinh nhạy của đôi mắt tôi có thể nhận ra cả những thay đổi nhỏ nhất trên các nét mặt. Việc ấy thật sự chẳng mấy vui vẻ gì khi cứ nhìn thấy nét thương hại hay châm chọc trên gương mặt mọi người, dù họ đã nổ lực che giấu chúng.


Mẹ tôi vì thế mà quan tâm tôi rất mực. Bà nghĩ rằng bà biết rõ hết các thói quen tôi. Việc tôi luôn ra biển mỗi sáng, yêu thả diều ở bãi sau bờ biển,... luôn được thu vào tầm mắt bà. Nhưng không gì không ngoại lệ, tôi vẫn có bì mật cho riêng mình. Đó là nơi trốn yêu thích của tôi khi những cảm xúc quá tải, ngọn hải đăng của tôi. Ngọn hải đăng ấy đã bị bỏ hoang rất lâu, không biết tự bao giờ. Trước cửa là biển cấm vào đã phai theo thời gian. Tôi đẩy mạnh cánh cửa đá mà ổ khóa vốn hỏng do bị ăn mòn. Leo nhanh lên các bật thang đến nơi cao nhất, tôi có cảm giác như mình là cánh chim tự do đang lướt đi trong gió, quên hết mọi mặt cảm bản thân. Và đó là bí mật tuyệt với nhất của tôi, bí mật của riêng tôi, không phải ai khác, chỉ tôi thôi.
Và tôi gặp anh, vào một buổi sáng những ngày đầu tiên của mùa hè. Chúng tôi trạc tuổi nhau, không thể gọi là trẻ con nhưng cũng chẳng phải người lớn. Anh đến đây cùng mẹ, để nghỉ hè, khuay khỏa đầu óc trước khi bắt đầu năm học mới. Với tôi, anh thật đặc biệt. Anh không giống những người khác. Tôi không tài nào nhìn thấy nét thương hại hay chế giễu trên mặt anh. Điều ấy khiến anh mang đến cho tôi cảm giác thật dễ chịu. Chúng tôi thân với nhau rất nhanh, và trong tâm tôi tự mặc định rằng anh chính là người sinh ra để dành cho tôi.
Một sáng nọ, lúc anh đang đứng trên bờ biển, tôi bên anh. Bỗng anh lùi lại ngay một bước khi tôi đến gần, gương mặt anh ánh lên sự sợ hãi. Tôi nghĩ tôi đã lầm, anh cũng thế, cũng như những người khác, sợ hãi trước kẻ dị tật như tôi. Tôi vụt chạy, đôi mắt ngấn nước. Tôi tự hỏi liệu tôi có tìm thấy ai khác giống như anh nhhững ngày qua không. Ngoài kia biển đầy nắng, nhưng sao trong tim tôi nắng như tắt mất rồi, để bóng tối lại bao trùm, lần nữa.
( còn tiếp )