vol 5



^^


Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2011

Bí Mật Mảnh Ghép Tình Yêu 8

“Ông nói sao? Không có ư? Đùa à?” – Kiệt lạnh lùng quát lớn
“Dạ thưa thiếu gia, không có nữ sinh nào về vào thời điểm ấy ạ.” – Ông quản gia khép lép trước sát khí ngập trời của chủ nhân mình. Không biết ai to gan làm chuyện đó. Thật đáng thương! Một mặt ông ta muốn có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhưng một mặt lại mong cô nữ sinh kia không tìm được nếu không chắc chắn cô ta sẽ có một kết cục bi đát.

Nhìn Kiệt lạnh lùng tựa vào ghế sôfa , khí thế như một con hổ muốn ăn tươi nuốt sống con mồi khiến cho tất cả người hầu đều cảm thấy rùng mình, lạnh xương sống. Ai cũng muốn mau chóng thoát khỏi căn phòng lạnh lẽo này trước khi trở thành thức ăn cho cậu chủ. Nhưng họ cũng muốn ở lại để được chiêm ngưỡng vẻ đẹp điêu khắc, tuấn mỹ của người nam nhân kia. Càng lạnh lùng, kiêu ngạo bao nhiêu thì càng làm họ thấy si mê, say đắm bấy nhiêu.

“Thế ông kiển tra camera chưa?”
“Thưa, camera đang được tu sửa mấy ngày trước.”
“Oh!” – Lần này thì Kiệt không còn quát to nữa mà nhẹ giọng nói kèm theo một nụ cười làm điên đảo lòng người nhưng cũng không kém phần đáng sợ.

Từ ông quản gia cho đến người hầu đều cảm thấy khó thở, ngột ngạt. Họ không dám phát ra bất cứ âm thanh gì mà hết thảy cúi đầu xuống. Họ biết khi nào chủ nhân như vậy thì lúc ấy anh ta đang rất tức giận. Tất cả đều đưa mắt nhìn nhau kèm theo ngụ ý: “Con hổ thức tỉnh rồi!”
“Được rồi, chuyện này để tôi giải quyết, tất cả ra ngoài hết đi.”

Nhìn những cái bóng dần dần đi khuất đằng sau cánh cửa, khuôn mặt Kiệt mới giãn ra đôi chút. Anh biết mọi người đều rất sợ hãi anh nhưng đó mới chính là vỏ bọc tốt nhất để che giấu con người thật của mình. Với địa vị và thân phận của anh, từ nhỏ đã học cách che dấu cảm xúc, tâm trạng, muốn trụ được nơi thế giới đầy những mưu mô xảo quyệt thì cách tốt nhất là trở thành người âm mưu hơn họ, độc ác hơn họ. Không được phép có bất kì điểm yếu hay nhược điểm nào, đặc biệt là tình cảm của mình phải dấu đi hết thảy, làm một tấm màn chắn thật lớn, cứng như kim cương để có thể bao bọc lấy trái tim mềm yếu trong con người. Đó mới đích thực là cuộc sống của anh.

Kiệt nhếch môi cười tà ác. Quyền ư? Anh không thiếu. Tiền ư? Không đếm xuể. Anh muốn thứ gì thì nhất định phải có được nó dù là phải chiếm đoạt hay sử dụng bất cứ thủ đoạn nào. Nếu nước yên phận không chạm đến giếng thì sẽ có một cuộc sống vui vẻ nhưng nếu đã chạm vào thì giếng sẽ đem nước đến nơi tột cùng của sự đen tốt.

“Nhất định phải bắt được cô ta!”

Cả căn phòng lộng lẫy, xa hoa bao trùm bởi một không khí ngột ngạt, tĩnh lặng ánh đèn. Đôi khi có cơn gió thoảng qua nhè nhẹ làm tấm dèm trắng muốt bay bay càng khiến cho không khí trở lên lạnh lẽo, cô độc.

“Cộc...cộc..” – Một tiếng gõ cửa như đánh tan cả căn phòng.
“Vào đi.”
“Dạ, thiếu gia, đã đến giờ rồi ạ.”
“Tích tắc...tích tắc...Keng...keng...”
Kiệt lạnh lùng nhìn lên đồng hồ cổ của Ý giá trị hàng triệu đôla đã điểm mười hai giờ đêm. Nếu như người bình thường thì thời điểm này họ đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp còn với giới thượng lưu thì đây mới là lúc tụ hội ăn chơi của họ.

Kiệt khoác lên mình một chiếc áo lông gấu dài xuống tận đầu gối, phất phơ chiếc khăn quàng da hổ. Mái tóc đen nhánh hất sang một bên ôm lấy khuôn mặt không biểu cảm nhưng lại rất tuấn mĩ, tiêu sái bước vào chiếc xe Mecerdes sang trọng đến bữa tiệc.

“♪...Chỉ một mình tôi lặng thầm trong đêm giá...♪
♪...Rời khỏi nơi đây mà không kịp nói lời tạm biệt em...♪”
Một tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian lạnh lẽo trong xe.
“Alo...Kiệt! Phong đây.”
“...” – Kiệt vẫn im lặng không nói câu nào
“Cậu đến bữa tiệc chứ?” – Giọng Phong từ đâu dây bên kia khá ồn ào. Có vẻ anh chàng này đã đến đó và đương nhiên vây xung quanh là những cô cậu quý tộc đang trò chuyện rôm rả.
Kiệt hơi cau mày khó chịu, nhưng vẫn lạnh giọng đáp:
“Có”
“Oh! Vậy có có thể hay không sang nhà tên Hạo đón hắn?”- Phong lên tiếng nhờ bạn. Thật ra cậu cũng muốn tự mình sang đón tiện thể tránh ông già nhà mình nhưng lại bị mẹ thâu tóm bắt cậu đi cùng. Biết làm sao được!
“Sao vậy?” – Trong khi đó Kiệt vẫn thờ ơ diễn đúng vai của một thằng bạn vô tâm.
“Chị hắn lấy con xe vàng của hắn để đi với bạn rồi. – Phong cười cợt nhả – Mà cậu bết rõ hắn mà, tên này sĩ diện lắm không muốn ai biết mình bị chị bắt nạt nên không dám bảo người đưa đi. Hắc hắc...
Thế nhé, cậu sang đó đi, ông già mình gọi rồi.
Hẹn gặp lại ở bữa tiệc..,bye bye”
Kiệt cúp máy rồi ra hiệu cho lái xe:
“Sang nhà Minh Thiên Hạo.”


...............................................

Trong một chiếc xe Mecerdes khác cũng đang trên đường đi đến bữa tiệc.
“Baba...con không thích đâu!” – Nhi nhìn ba với ánh mắt oán giận. Thật ngu ngốc! Nhi tự trách mình rằng đã để ba lừa một cách dễ dàng như vậy.
“Sang gặp bác Hữu ư? Ba lừa con, ba đưa con đến cái nơi nhét đầy khỉ thì có!”
“Sao con lại có thể nói vậy. Đó là bữa tiệc sang trọng mà con lại ví như...như...cái gì ấy nhở? – Ông Vỹ trách móc con gái nhưng lại quên câu nói Nhi vừa bảo.
Cô nhắc lại thản nhiên như không có chuyện gì to tát:
“Nhét đầy khỉ hôi”
“Ờ đúng rồi.” – Ông gật đầu đồng ý nhưng ngay tức khắc biết con gái đang trêu chọc mình liền phản bác:
“Mà ba lừa con hồi nào đâu mà con nói thế.”
“Ba còn chối nha.” – Nhi tru miệng xinh xinh
“Hôm nay, bác Hữu cũng đến đó. Mà ba bảo rằng đến muốn gặp bác ấy chứ có phải sang nhà bác đâu?” – Ông cười gian xảo.
Còn Nhi sốc khi nhìn thấy dáng vẻ tự đắc của ba. Sao cô có thể quên người đang ở trước mặt mình là một ác ma có tiếng trong thương trường chứ?Để xây dựng được một tập đoàn dá quý lớn như vậy thì đủ biết ông có bao nhiêu tài chí và mưu mô xảo quyệt. Đấu với ba ư? Có thể khẳng định: Đó là một sai lầm lớn, một ý nghĩ vô cùng ngây thơ.
“Lâu rồi không gặp, con gái ba vẫn như xưa nhỉ?”
Ông Vỹ xoa đầu cười hiền lành nhìn Nhi. Nhưng thật chất là đang nín cười trước khuôn mặt phụng phịu của cô con gái. Còn Nhi nhìn ông toé lửa, học hằn:
“Nếu ba biết thế rồi thì manh con tới đây làm gì?”
Ông cười nhẹ. Tính con gái sao ông lại không biết chứ! Nhi ghét nhất là đến nhưng bữa tiệc như thế này và ông cũng không có ràng buộc gì ở con bé. Nhưng bữa tiệc này thì khá đặc biệt, nó có ảnh hưởng lớn đến tình hình kinh tế của Châu Á. Đêm nay sẽ có rất nhiều nhân vật tầm cỡ quốc tế, chắc chắn các tập đoàn khác sẽ dẫn những nàng công chúa, hoàng tử của họ đến dự và ông cũng không ngoại lệ. Mặc dù ông luôn để Nhi quyết định cuộc sống sau này của con bé nhưng nếu được thì vẫn tốt hơn. Dù sao trước khi tìm được “Nó” thì con bé vẫn sẽ là người thừa kế tập đoàn, đương nhiên là phải biết xã giao, làm quen với nhưng nhân vật đó.
Ba như đang suy nghĩ điều gì đương nhiên Nhi biết. Nhìn ba, cô chỉ còn biết thở dài ngao ngán.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét