vol 5



^^


Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2011

Bí Mật Mảnh Ghép Tình Yêu 6

~oOo~

Một cái xô nước nằm gọn trên đầu một tên nam sinh. Áo khoác màu nâu quý phái làm bằng lông thú đắt tiền của anh ta ướt sũng. Tên nam sinh nhanh chóng đem cái thứ đồ vật đáng ghét ném xuống đất. Nhưng điều khiến anh ta phát run là cái giẻ gớm ghiếc đã ngoan ngoãn nằm trong miệng lúc ảnh hét toáng.

Không khí xung quanh trở lên căng thẳng đến nín thở. Người con trai toàn thân ướt sũng, lấm lép, khuôn mặt lạnh lùng nóng lên, nhíu mày đầy sát khí. Đôi môi mím chặt nghiến răng ken két. Trông anh ta bây giờ không khác gì kẻ khát máu muốn ngay lập tức bóp chết bất cứ thứ gì quanh mình để giải thoát cơn đói.

“Haha...haha...Kiệt a`! Khục..khục...cậu...”

Âm thanh vang lên của hai tên con trai bên cạnh. Họ cười lớn, cười nghiêng ngả, khuôn mặt đỏ bừng vì kìm nén. Họ như những đứa trẻ lần đầu tiên biết cười. Hai tên con trai đó là Hạo và Phong, còn nạn nhân của vụ án đang ngồi bệt phía trước, không ai khác chính là Phong Vũ Kiệt.

Nét giận dữ trên khuôn mặt băng giá kia cùng với khí thế đầy quyền uy làm hai người bọn họ rùng mình, liền ngưng ngay hành động của họ lại nếu không muốn chết mà không có xác.

Hạo là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí đáng sợ này:
“Tầng ba”

“Phập” – ngay lập tức cả thân người Kiệt đu trên cành cây cạnh đó. Ánh nắng cuối cùng xuyên qua tán lá xum xuê hắt lên người anh làm hình ảnh của người con trai với lá như hoà vào làm một. Nhẹ nhàng, Kiệt lao thẳng về phía bệ cửa sổ một cách đẹp mắt.

“Đúng là quái vật mà” – Phong nhìn hành động đầy táo bạo của tên bạn. Mặc dù đã thấy qua nhiều có khi còn hơn thế nữa nhưng vẫn cảm thấy khâm phục và run sợ.

Còn Kiệt sau cú nhào lộn đẹp mắt trên không, nhanh chóng đã vào phòng. Khu vệ sinh sạch sẽ, đồ vật khá gọn gàng, sàn nhà vẫn còn ẩm ướt dấu hiệu của việc mới làm xong. Anh đoán chắc người làm chỉ rời đây ít phút trước. Kiệt chậm dãi lướt qua, ánh mắt anh dừng lại nơi vật loé sáng phía cửa ra vào. Bước lại gần cầm lên, thì ra là một dải duy băng màu xanh lam lấp lánh. Nếu anh không nhầm thì đây là huy hiệu bạch kim của nữ sinh. Kiệt nhíu mày nhìn vật trong tay, nắm chặt nó và tự hỏi:
“Vì sao dải duy băng này lại xuất hiện ở đây và cô ta là ai?”

Khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm thoáng nhếch môi cất giọng nói tử thần :
“Dù là ai thì cũng phải chết!”

Sau đó Kiệt liền nhảy xuống bên hai người bạn một cách an toàn.
“Ai vậy?” – Hạo lên tiếng hỏi mang vẻ khẩn trương và tò mò.

Kiệt không nói gì, mở bàn tay đang nắm chặt cho hai tên kia xem. Nhìn vật trong tay anh bạn, Hạo và Phong vội cướp lấy sững sờ nhìn nhau:
“Nữ bạch kim? Mà còn là xanh lam chứ không đùa đâu?”
“Haha...hahaha... – Họ bật cười khoái chí – Thật không ngờ! Người làm cho Hoàng thái tử ra hình dạng “đặc biệt này” lại là nữ sinh nha, mà còn là đệ nhất cấp bạch kim nữa...haha...chuyện không tưởng...”

Kiệt không nói gì nhanh chóng lấy lại vật trong tay hai cậu bạn ác ma kia. Còn Phong sau khi lời Hạo vừa rứt thì tức khắc kết hợp với bạn. Cậu ta rút từ trong túi ra một chiếc điện thoại màu xanh dương, tinh sảo va rất thời thượng, nói đúng hơn là một trong 50 chiếc có bán trên thị trường thế giới hiện nay và đương nhiên là có cái giá trên trời.

“Nào!... – Phong ra dấu cho Kiệt –...cười một chút coi, mình muốn lưu lại những hình ảnh đáng nhớ của cậu. – Phong cười mỉa, tay huơ huơ về phía cậu bạn –...hình chữ V...”
“Cậu chụp cho mình nữa!” – Hạo thấy thế liền chạy ra đứng sát Kiệt còn nhân vật chính thì cười khẩy nhưng đủ toát lên vẻ đáng sợ của một con quỷ.

Phút chốc chiếc điện thoại đời mới của Phong đã nằm yên trong tay Kiệt nhẹ nhàng. Không gian trở kên tĩnh lặng khiến hai chàng Hạo, Phong giận nảy mình. Như biết tên máu lạnh kia chuẩn bị làm gì, Phong lên tiếng sủng nịnh đồng thời tay đưa lên chiếc máy:
“Ấy ấy...đừng giận mà, mình chỉ định trêu đùa chút thôi. Cậu cầm nhẹ tay hỏng mất con dế mình mới mua ở Pháp đó!”

“Thế a`?...” – Kiệt nhìn Phong bằng tất cả sự chế giễu. Tha ư? Chuyện đó xảy ra sao? Với ai nhưng với anh thì không bao giờ!

“Rắc...” – Tiếng Kiệt bẻ gãy di động một cách tàn nhẫn. Còn Phong thì nhìn con dế chủa mình cũng chỉ hơi nuối tiếc vì nó cũng chẳng là gì, cậu còn thấy thật may mắn nữa là đằng khác. Phong còn lạ gì tên quỷ máu lạnh kia, hắn là loại hổ đang ngái ngủ, một quả boom nổ chậm, mà nếu chẳng may động vào thì chỉ có con đường xuống địa ngục thôi.

Hạo nhìn anh bạn vừa vẻ thương tiếc lại vừa châm chọc:
“Lần sau biết điều một chút, Phong a`!”

“Cậu đừng có mà chửi quẻo!... Nghĩ có lần sau chắc, không bao giờ, điên đâu mà chọc hắn.” – Phong hậm hựng ánh mắt hình viên đạn chiếu thẳng vào cậu bạn.
Hai tên kia cứ cãi lộn nhau trong khi Kiệt đã lấy chiếc Windy và vụt đi mất. Đến khi phát hiện được thì cũng chỉ biết nhìn về phía cậu bạn “yêu quý” mà lắc đầu thở dài ngao ngán.

................................................


“Thưa thiếu gia!” – Giọng trầm và hình ảnh của một người đàn ông đứng tuổi chiếu trên chiếc màn hình nhỏ.
“Nói đi” – Kiệt lạnh lùng đáp lời
“Dạ thưa!...bla...bla...” – Người đàn ông nêu lịch làm việc của cậu chủ trong buổi tối hôm nay nhanh chóng, rõ ràng và cẩn thận bởi ông luôn biết chủ nhân mình cần gì.
“Thế cậu có định đi dự dạ tiệc đêm?”
“Được rồi! Còn gì nữa?”
“Dạ không.... Cậu có cần gì không ạ?”
Kiệt chợt nhớ đến vụ ban nãy khuôn mặt liền cau có, tức giận.
“Ông điều tra cho tôi nữ sinh cuối cùng rời khỏi trường. Cô ta mang cấp đệ nhất bạch kim.”
“Vâng”

Màn hình tối sầm lại, khuôn mặt Kiệt nhẹ giãn ra rồi đột ngột tăng tốc lao thẳng đi trong gió, thoáng chốc biến mất trong ánh chiều tà âm u, tĩnh lặng.

~o0o~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét